Sở Dung lắc đầu, thắc mắc: "Sao anh lại ở đây?" Tô Ảnh Dã quan sát khẩu hình miệng cô, đáp lại: Tôi là bác sĩ, ở bệnh viện có gì lạ à?" Sở Dung: "Nhưng đây không phải là bệnh viện nơi anh công tác? Tô Ảnh Dã: "... Ừ, tôi chỉ ngang qua đây. Bạn tôi ở bệnh viện này. Sở Huân gấp gáp chạy lên lầu sáu, nắm chặt chiếc mũ trên đầu, cậu như gió lướt tới phòng theo chỉ định của trợ lý. Hành lang bệnh viện vắng lặng, cậu bước qua nhiều ngã tư mà không gặp trở ngại, đồng thời suýt chút nữa là mất chiếc mũ vì va phải một người đàn ông cao †o.

"Xin lỗi" Người đàn ông nói giọng trầm, lễ phép. Sở Huân không đáp lại, chỉ bước nhanh vào phòng bệnh.

Sở Dung đang ôm Phó Dư an ủi, Sở Huân bước vào, kéo khẩu trang xuống và hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Lúc nhận được tin nhắn WeChat của Sở Dung, Sở Huân đã xuống xe chạy bộ như điên. Lúc ấy cách bệnh viện cũng không đến một ki-lô-mét nhưng vẫn tắc đường, Sở Huân không thể chờ đợi trong vô vọng thêm được nữa. Có lẽ cậu ta đoán được Sở Dung đã gặp phải chuyện gì, chính là vì có thể đoán ra ngay cho nên Sở Huân một giây cũng không thể chậm trễ.

Cậu biết chắc, nếu đến muộn một chút, Sở Dung có thể sẽ không sống sót.

Hiện tại nhìn thấy Sở Dung vẫn ổn và ngồi ở chỗ này, giọng điệu của Sở Huân cũng bớt căng thẳng hẳn. Cậu ta vừa tưởng răng là mình suy nghĩ nhiều nhưng giây tiếp theo, Sở Dung lập tức xoay người lại, lộ ra vết bâm màu xanh tím trên chiếc cổ trắng nõn mảnh mai giống như một con rắn độc nằm trên cổ, chiếc lưỡi chẻ đôi lạnh buốt phun ra chất độc. Phó Dư đang cẩn thận đưa tay vuốt ve vết thương trên cổ Sở Dung, cậu bé không rơi nước mắt nhưng Sở Huân rõ ràng đã nhìn ra được chắc chắn là Phó Dư đã khóc to một trận, chỉ là vừa mới được Sở Dung dỗ dành.

Vết thương chướng mắt trên cổ Sở Dung khiến Sở Huân tự dưng giật mình, cậu ta trừng mắt nhìn thẳng vào vết bầm tím gân như đã lan khắp cổ Sở Dung, trán không ngừng toát ra mồ hôi.

"... Sở Huân, em có nghe thấy chị nói không? Em sao vậy?” Sau khi Sở Dung trả lời câu hỏi của Sở Huân, thấy cậu ta không lên tiếng, cả người còn đang hơi run. Cô nhìn theo ánh mắt của Sở Huân, phát hiện cậu ta nhìn chằm chằm vết thương trên cổ mình rồi ngây người, không khỏi tự hỏi xem có phải chàng trai mới hai mươi tuổi Sở Huân này bị mình hù dọa hay không.

Vừa muốn che lại, Sở Huân đã lảo đảo bước tới trước mặt Sở Dung, có vẻ cậu ta đã bị dọa sợ thật. Bởi vì hai chân cậu ta đều mềm nhữn, huych, quỳ gối trước mặt Sở Dung. Nghe được tiếng xương cốt người đập vào sàn gạch bóng loáng Sở Dung có chút đau răng.

Cô gái lập tức nâng đỡ cánh tay Sở Huân và hỏi: "Sao vậy em? Chân tê à? Em ra mồ hôi nhiều quá, có phải chạy liền một mạch đến đây không?"

Sở Huân chỉ lắc đầu, môi khép chặt, không thốt nên lời, trông như thể bị ai đó bóp cổ vậy. "Cảm thấy khó chịu ở đâu? Không nói được phải không? Để chị gọi bác sĩ cho em nhưng đầu tiên đừng cử động...

".. Chị ơi" Sở Huân chộp lấy tay Sở Dung, giọng khàn khàn: "Chị đừng bỏ đi mà."

Sở Dung cúi xuống cẩn thận lắng nghe, cô nghe được Sở Huân gọi cô là chị, vừa cảm động vừa buồn cười, thằng nhóc này bây giờ còn biết phải gọi cô là chị sao? Lúc trước không phải không đồng ý với yêu câu của cô nên không muốn mở miệng à?

"Chị không muốn đi." Sở Dung giải thích với Sở Huân: “Chỉ là thấy em không được khỏe, em đang ốm, cần bác sĩ kiểm tra thôi.

Sở Huân lắc đầu, cắn răng, siết chặt tay Sở Dung, đầu cúi gục vào đầu gối cô, tóc chạm vào đùi của Phó Niên, vai cậu run rẩy: 'Em không ốm."

Nhìn thấy vẻ ngoài này, Sở Dung băn khoăn, liệu có phải Sở Huân gặp chuyện phiền muộn gì ở công việc không? Người trợ lý của cậu nói rằng cậu đã bỏ bê công việc, đi ra ngoài, chẳng lẽ cậu bị mắng bởi đối tác của tạp chí sao?

8.71376 sec| 2388.398 kb